11 giờ 30 trưa tại Trường Tài chính Quế Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc, giờ ăn trưa đã đến nhưng cậu học sinh lớp 11 tên Xiao Ming (tên nhân vật đã được thay đổi) không đi đến nhà ăn của trường mà đi thẳng về phía căng tin. Phía sau căng tin có một phòng ăn đơn sơ, Xiao Ming và bà Zheng Shuiju cùng nhau dùng bữa.
Bà Zheng Shuiju năm nay 58 tuổi, là chủ của quán ăn nhỏ. 2 năm trước, bà biết Xiao Ming, cậu học sinh vừa nhập học có hoàn cảnh gia đình khó khăn nên đã mời cậu đến quán ăn cơm. Xiao Ming là một đứa trẻ ngoan ngoãn, cứ tan học là đến quán giúp đỡ.
Cảnh tượng này cứ như vậy diễn ra liên tục suốt 2 năm. Câu chuyện ấm áp về sự cho đi và nhận lại này đã trở thành một giai thoại đẹp trong ngôi trường ấy.
Bữa trưa hôm đó có cả món mặn và món rau, Xiao Ming ăn liền hai bát cơm lớn.
“Tại con lớn nên sức ăn khỏe, con ăn hơi nhiều”, cậu ngại ngùng nói.
Bà Zheng cười lắc đầu: “Đang tuổi lớn mà con, ăn nhiều một chút”.
Xiao Ming là người Thượng Nhiêu, tỉnh Giang Tây. Cậu sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, cha đã ngoài 60 tuổi, mẹ là người khuyết tật.
2 năm trước, Xiao Ming đến Quế Châu học tập. Bà Zheng trong lúc trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm của Xiao Ming đã biết được hoàn cảnh của cậu liền đề nghị mời Xiao Ming đến quán mình ăn cơm, “cũng chỉ thêm đôi đũa thôi mà”.
Điều khiến bà Zheng không ngờ là sau khi ăn xong, Xiao Ming đã chủ động ra các kệ hàng trong quán để sắp xếp đồ. Không hề có quy định hay chấm công, cứ rảnh rỗi sau giờ học, Xiao Ming lại đến quán nhỏ này giúp việc.
Bà Zheng vẫn gọi Xiao Ming đến ăn cơm, 3 bữa một ngày không thiếu bữa nào. Thỉnh thoảng, bà còn cho Xiao Ming chút tiền tiêu vặt.
Với Xiao Ming, các món ăn bà Zheng nấu rất ngon. Nhờ bà, mỗi tháng cậu ít nhất cũng tiết kiệm được vài trăm tệ. Vì vậy, cậu luôn rất biết ơn bà.
Với bà Zheng, Xiao Ming là cậu bé rất ngoan, thật thà, nhanh nhẹn, chịu khó làm việc, việc gì làm cũng rất tốt. Bà nói: “Đó là công sức lao động của con, không tính là ăn không”.
Trong lòng Xiao Ming luôn ấp ủ ước mơ học hành thành tài để cải thiện cuộc sống gia đình và mời bà Zheng đến thăm quê hương mình. Về phía bà Zheng, bà nói nhất định sẽ đến chơi nhà Xiao Ming vì với bà, từ lâu “chúng ta đã trở thành người thân rồi”.
