Hành trình đi tìm ký ức đánh mất
Chen Jianming, tên thật là Luo Bing, bị thất lạc từ khi còn nhỏ và được đưa đến Phúc Kiến, Trung Quốc. Dù đã hơn 30 năm trôi qua, những ký ức về quê hương vẫn luôn ám ảnh anh: Một vùng đất có núi, có sông, tuyết rơi vào mùa đông; khu rừng tre nhà ngoại nơi anh từng cùng chị gái đào măng và vết thương ở chân trái do bị xe đạp đâm khi đuổi theo cá bên bờ ruộng. Đó là manh mối duy nhất trên hành trình tìm kiếm gia đình của anh. Thậm chí, ban đầu anh còn lầm tưởng quê mình gần Bắc Kinh, không hề nhớ là ở Hồ Nam.
Suốt những năm tháng tuổi thơ và trưởng thành, Luo Bing luôn mang nặng trong lòng nỗi nhớ mẹ, nhớ nhà.
"Ai mà không nhớ mẹ, nhớ nhà chứ? Tôi chỉ muốn biết bao nhiêu năm qua họ có tìm tôi không. Tôi luôn rất nhớ họ", anh nghẹn ngào chia sẻ.
Khung cảnh đoàn tụ sau 30 năm xa cách.
Anh nhớ rằng khi bị bắt cóc mình khoảng 5-6 tuổi nên vẫn còn chút ký ức. Trong trí nhớ của anh nhớ, khi còn nhỏ cha mẹ anh có mối quan hệ không tốt, anh thường xuyên ở nhờ nhà họ hàng, cuộc sống khá bấp bênh. Anh nhớ có một nhà họ hàng ở lưng chừng núi, có sông, anh thường cùng các chị đi chơi ở đó.
Anh làm việc cùng cha nuôi cho đến khoảng năm 2007 thì rời Phúc Kiến đến Quảng Đông, sau dần không còn liên lạc với gia đình nuôi nữa. Luo Bing kể ở gia đình nuôi anh còn có 2 cô em gái.
"Cha mẹ nuôi không đối xử tốt với tôi lắm, nhưng ông bà nuôi thì rất thương tôi", anh nói.
Niềm hy vọng nhen nhóm rồi vỡ òa
Tháng 5 năm 2015, Luo Bing quyết định đăng ký tìm người thân trên trang web "Baby Come Home". Tuy nhiên, manh mối liên tục bị gián đoạn trong vài năm sau đó khiến anh nhiều lần rơi vào tuyệt vọng.
Mãi đến năm ngoái, một tia hy vọng bất ngờ lóe lên khi các tình nguyện viên của chương trình tìm thấy manh mối mới từ một vụ án khác. Đến tháng 4 năm nay, sau quá trình lấy mẫu máu và đối chiếu, kỳ tích đã xảy ra: Luo Bing chính thức tìm thấy gia đình ruột thịt của mình!
"Cứ như thể tìm thấy được khi mình ít hy vọng nhất vậy", anh bày tỏ sự ngạc nhiên và xúc động tột độ.
Trong quá trình đối chiếu thông tin, các chi tiết như vết sẹo ở chân trái do bị xe đạp đâm và việc có 2 người chị gái đều trùng khớp với thông tin mà gia đình cung cấp. Anh cũng nhớ tên gọi thân mật của mình là "San gì đó", sau này nghe mẹ nói mới biết là "San Mao".
Khoảnh khắc đoàn tụ đầy nước mắt
Trưa ngày 19/4, tại thị trấn Dương Khê, huyện Tân Hóa, Lâu Để, tỉnh Hồ Nam, sau hơn 30 năm xa cách, gia đình Luo Bing cuối cùng cũng được đoàn tụ. Người mẹ gần 70 tuổi của anh đã chờ đợi mòn mỏi. Khi Luo Bing bước về nhà, bà đã đứng sẵn ở cửa, nước mắt tuôn rơi khi nhìn thấy con trai từ xa. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, khóc nức nở trong vòng tay ấm áp.
"Anh ấy giống mẹ quá!", người em cùng mẹ khác cha của anh thốt lên khi chứng kiến cảnh tượng xúc động này.
Sự giống nhau đến kinh ngạc trên khuôn mặt hai mẹ con khiến những người có mặt không khỏi kinh ngạc.
Những người có mặt trong buổi đoàn tụ đều kinh ngạc trước khuôn mặt giống nhau của hai mẹ con.
Bên trong vali hành lý mang theo của Luo Bing gần như không có quần áo của anh mà chất đầy đặc sản Phúc Kiến để làm quà cho gia đình. Nhận món quà của con trai, mẹ anh nở nụ cười mãn nguyện nói rằng: "Hôm nay chính là ngày vui nhất đời mẹ!"
Người em trai cùng mẹ khác cha của anh cho biết mẹ anh đã rất vui khi biết tin tìm thấy con trai, bận rộn dọn dẹp nhà cửa mấy ngày nay.
"Chúng tôi đều rất vui. Trước đây mẹ thường kể về anh trai, tìm được anh là tâm nguyện của mẹ. Giờ thì cuối cùng mẹ tôi cũng thực hiện được ước nguyện rồi", anh nói.
Để chuẩn bị cho ngày đoàn tụ, gia đình họ cũng đã cân nhắc nấu những món ăn thanh đạm hơn để anh Luo Bing, người lớn lên ở Phúc Kiến, có thể dễ làm quen với ẩm thực Hồ Nam. Một người anh trai nữa của anh hiện đang làm việc ở xa sẽ sớm trở về, cả gia đình rất mong chờ ngày đoàn viên trọn vẹn.
