Conic Boulevard

Cô giáo ở Điện Biên kể chuyện bám bản giữ nghề: “30 tuổi mới chạm tay vào ước mơ, tôi vừa làm cô vừa làm mẹ”

Với niềm yêu nghề, yêu học sinh, yêu bản làng, cô giáo mầm non Quàng Thị Viên (Điện Biên) đã vượt qua bao thử thách để tích cực ươm những mầm xanh trên mảnh đất còn gian khó. 

Cô giáo Quàng Thị Viên (SN 1993), hiện đang công tác tại điểm Gia Phú B - Trường mầm non số 2, tỉnh Điện Biên. Khác với các đồng nghiệp, cô Viên theo đuổi nghề giáo viên khi đã có công việc khác ổn định. Cô đã thực hiện được ước mơ từ khi còn nhỏ, quyết tâm gắn bó với học trò tại bản làng. Nhiều năm sống trong nghề, cô hiểu rằng tình yêu thương chân thành chính là sức mạnh lớn nhất gắn kết cô trò nơi rẻo cao.

Vừa là cô giáo vừa là mẹ hiền 

Nhớ lại những năm tháng tuổi thơ, cô Viên kể, từ ngày còn là học sinh vùng cao ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cô đã luôn dành sự yêu mến đặc biệt cho các thầy cô. Ước mơ trở thành giáo viên trong cô cũng nhen nhóm từ đó. Cô muốn làm giáo viên mầm non vì yêu trẻ con, thích sự hồn nhiên, ngây thơ của chúng.

“Hồi nhỏ, mỗi lần được cô giáo cho quần áo cũ là tôi vui lắm. Trong tôi khi ấy, thầy cô giáo chính là tấm gương sáng của tri thức và lòng nhân ái. Lớn lên một chút, tôi bắt đầu có ước mơ và ước sau này mình sẽ trở thành người như cô giáo, để mang ánh sáng tri thức đến cho trẻ em của chính quê hương mình”, cô Viên chia sẻ. 

Cô giáo Quàng Thị Viên bên các học trò thân yêu

Cô giáo Quàng Thị Viên bên các học trò thân yêu

Làm giáo viên vùng cao, đồng nghĩa với việc phải đối diện vô vàn khó khăn, thử thách. Cô Viên cũng vậy, với những cô giáo mầm non nơi bản làng như cô, khó khăn nhiều vô kể. 

Đó là những ngày mưa gió đường lầy lội, mùa mưa trôi cầu phải đi bè, rồi những lần ngã lên ngã xuống, có lúc xe hỏng nơi hẻo lánh. Đó là những buổi mùa đông, cái lạnh của vùng cao như cắt da cắt thịt, trẻ con không đủ áo ấm, cô vừa dạy vừa lo các con lạnh. Hay những hôm học sinh nghỉ vì gia đình bận lên nương, cô lại phải đi đến từng nhà vận động…

“Vất vả nhất có lẽ là nỗi lo cho bữa ăn và sức khỏe của các con. Giáo viên ở đây phải vừa làm cô giáo vừa làm mẹ, chăm sóc từng miếng cơm, từng giấc ngủ, cái mặc của trẻ. Nhìn các con tới lớp chẳng được mặc ấm, ăn no, cô giáo nào cũng sẽ buồn và thương nhiều lắm”, cô Viên tâm sự. 

Dù vất vả, nhưng suốt những năm tháng qua, cô Viên chưa khi nào chùn bước. Là một cô giáo mầm non vùng cao, cô hiểu hơn ai hết những khó khăn mà mình phải đối diện và luôn tìm cách vượt qua. 

Nụ cười của các con giúp cô vượt qua mọi gian khó

Nụ cười của các con giúp cô vượt qua mọi gian khó

Cô Viên bắt đầu từ những bữa cơm đủ thịt cá cho học trò. Cô tự bỏ tiền lương để mua đồ ăn, tự nấu cơm, tự chuẩn bị tất cả để các con được ăn ngon. Rồi cô cũng lên mạng xã hội xin quần áo cũ cho các con, mong được sự giúp đỡ của cộng đồng. Thật may mắn đã có nhiều mạnh thường quân gửi quà bánh, đồ dùng học tập và quần áo lên điểm trường. Mỗi đồ dùng nhỏ trao tay, mỗi bữa cơm ấm nóng, đều là niềm hạnh phúc của cô.

Cô Viên kể, ngoài giờ dạy, các giáo viên hay ra nhà phụ huynh chơi. Cô muốn hiểu về từng hoàn cảnh của các con hơn, cũng là vận động giúp phụ huynh hiểu về tầm quan trọng của việc cho con nhỏ tới trường. Dẫu khó khăn chồng chất khó khăn, nhưng cô vẫn cảm thấy rất mãn nguyện vì đã chạm vào ước mơ của chính mình và được giúp đỡ mọi người. 

Quyết tâm bám bản, giữ nghề

Cô giáo Quàng Thị Viên sinh ra và lớn lên nơi bản làng vùng cao nghèo khó, nên thấu hiểu những gian khổ mà người dân nơi đây phải trải qua. Cô chia sẻ rằng, ở làng cô cách đây hơn 30 năm, cô là người đầu tiên học hết cấp 3, đa số bạn bè đồng trang lứa chỉ dừng lại ở cấp 2. Vì hoàn cảnh khó khăn, không có điều kiện học tiếp nên cô đi làm ở công ty. 

Tới lúc lập gia đình rồi sinh con, cô vẫn không quên ước mơ hồi bé. Quyết tâm trỗi dậy, cô quyết định đi học cao đẳng Mầm non năm 27 tuổi. Bạn bè khuyên cô “không nên”, nhưng đã quyết là làm, cô hoàn thành chương trình học và trở thành cô giáo mầm non ở tuổi 30.

Nơi cô Viên gắn bó có những học trò nhỏ đáng yêu

Nơi cô Viên gắn bó có những học trò nhỏ đáng yêu

“Dù biết con đường không dễ dàng, nhưng tình yêu trẻ, niềm trân trọng nghề và sự động viên của gia đình đã giúp tôi kiên định theo đuổi. Ngày cầm tấm bằng trong tay, tôi biết rằng mình đã thật sự chạm vào ước mơ. Từ nay trở đi, tôi có thể làm mọi điều cho những đứa trẻ vùng cao thiếu thốn, tôi đã thực sự trở thành cô giáo, giống như cô giáo của tôi ngày xưa”, cô Viên bộc bạch. 

Mỗi người chọn cho mình một nơi để cống hiến, còn cô Viên chọn miền núi đơn giản là vì cô thấy được giá trị của mình ở đó, nơi cô tìm được sự bình yên. Ở đây, cô thấy rõ sự hiện diện của mình là cần thiết. Một ánh mắt trẻ thơ biết gọi “cô”, một cái ôm vụng về, những bó rau, quả dưa của phụ huynh,... những điều tưởng như nhỏ bé ấy lại nuôi dưỡng ý chí để người giáo viên gắn bó lâu dài.

Cô Viên nhận được tình cảm từ học sinh, phụ huynh tới cả bản làng

Cô Viên nhận được tình cảm từ học sinh, phụ huynh tới cả bản làng

Những năm tháng qua, được cống hiến, được chăm sóc con trẻ, cô Viên đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Có khi là mừng vui hạnh phúc, có lúc lại buồn thương da diết, và nhiều hơn là sự xúc động. Cô Viên còn nhớ, có lần mình đã không kìm nén được cảm xúc và khóc trước mặt phụ huynh. Đó là những khoảnh khắc có tiền cũng không thể mua nổi. 

Bằng tình yêu thương chân thành, cô Viên quyết tâm bám bản giữ nghề, thắp sáng ước mơ cho con trẻ nơi rẻo cao. Cô cũng mong những giáo viên vùng cao, vùng sâu vùng xa như cô hãy kiên trì và giữ trái tim ấm, cùng lòng yêu nghề sáng trong như ngày đầu. 

Mỗi bước chân của thầy cô trên con đường gian khó hôm nay chính là đang mở ra một tương lai mới cho bao đứa trẻ. Và đó là giá trị cao đẹp nhất của nghề giáo. Có thể nơi vùng cao thiếu thốn nhiều điều, nhưng đổi lại, các thầy cô sẽ nhận được sự chân thật, sự biết ơn và những nụ cười trong veo không gì đánh đổi được. 

Lớp học 5 không của cô giáo xương thủy tinh: Hơn 20 năm lan tỏa tri thức, sẵn sàng lên lớp kể cả ốm đau…
Lớp học “5 không” của cô giáo xương thủy tinh: Hơn 20 năm lan tỏa tri thức, sẵn sàng lên lớp kể cả ốm đau…
Tuy sở hữu vóc người nhỏ nhắn, việc sinh hoạt thường ngày gặp nhiều khó khăn nhưng cô giáo xương thuỷ tinh Nguyễn Thị Ngọc Tâm (SN 1990, xã Ý Yên,...
Bấm xem >>

Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11