“Má Mười” là tên gọi thân thương của bà Trần Thị Cẩm Giang (SN 1937) - chủ một mái ấm thiện nguyện tại xã Phú Hòa Đông, TP.HCM. Gần 40 năm qua, má Mười cưu mang hơn 100 mảnh đời bất hạnh. Họ là những người già neo đơn, trẻ mắc bệnh bại não có gia cảnh khó khăn hoặc thậm chí là bị bỏ rơi.
Mở mái ấm "trả ơn" những người cưu mang mình vào thời chiến
Cơ duyên đến với việc nuôi dưỡng trẻ mồ côi, tật nguyền của má Mười bắt đầu từ một chuyến trở lại chiến trường xưa đầy xúc động. Năm 1988, khi về Củ Chi thăm nơi từng gắn bó trong những năm tháng kháng chiến, má đau lòng khi biết những người từng che chở, nuôi giấu mình năm xưa đều đã qua đời, để lại những đứa con tật nguyền, thiếu vòng tay chăm sóc, yêu thương.
Thương cho những phận nhỏ bé ấy, má Mười quyết định nhận các em về chăm sóc như con ruột. “Lúc đó, tôi nghĩ mình phải có trách nhiệm nuôi các bé. Bởi cha mẹ các con từng cưu mang tôi trong chiến tranh, giờ họ mất rồi, tôi phải thay họ mà lo cho các con” - người phụ nữ ở tuổi xế chiều xúc động kể lại.
Không cầm lòng trước những đứa trẻ co quắp tay chân, cười nói ngơ ngác, má Mười chọn căn nhà mẹ ruột của mình làm nơi cưu mang các cháu.
Ban đầu, má chỉ nhận nuôi năm đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi chất độc da cam, yếu ớt và thường xuyên đau ốm. Thấy tấm lòng của người phụ nữ, một số người dân có con khờ dại cũng đem gửi nhờ má chăm sóc. Có người bế con đến tận nhà, cũng có người lặng lẽ đặt trước cửa rồi rời đi trong nước mắt. Không nỡ để các con bơ vơ, má Mười đều đón vào mái ấm, làm giấy khai sinh và đặt họ Trần - họ của chính mình cho tất cả. Bé gái được má đặt tên Duyên, bé trai lấy chữ Thiện làm tên lót, như một lời cầu chúc bình an.
Từ năm đứa trẻ ban đầu, mái ấm của má Mười dần trở thành ngôi nhà của hơn trăm mảnh đời bất hạnh. Để có tiền lo cho các con, má không quản ngại khó khăn: sáng bán hủ tiếu, vé số, bánh tráng; chiều lại làm tương, muối ớt đem bán. “Tôi làm đủ mọi nghề, còn sức là còn bươn chải để kiếm tiền nuôi các con” - má Mười nghẹn ngào nói.
Khi mái ấm ngày càng đông, số lượng con của má Mười dần dà mà tăng lên theo năm tháng. Hơn 30 năm trước, người phụ nữ ấy liều mình bán căn nhà ở mặt phố ở TP.HCM, quay về vùng "đất thép" Củ Chi dựng lại mái ấm rộng hơn trên mảnh đất của cha mẹ để lại. “Người ta bảo tôi lo chuyện bao đồng, nhưng tôi nghĩ, nếu mình no mà người khác đói, sao yên lòng được", má nói.
Giờ đây, mái ấm rộng hơn 4.000m2 là nơi nương tựa của trẻ em bị bỏ rơi, tật nguyền đến người già neo đơn. Dù tuổi đã cao, má Mười vẫn miệt mài lo toan, điều hành quán nước, đại lý vé số để duy trì kinh phí chăm sóc các con. Nhiều người từng lớn lên trong mái ấm nay quay lại làm bảo mẫu, phụ má chăm sóc những mảnh đời kém may mắn tiếp nối tấm lòng nhân ái mà má Mười đã gieo trồng suốt gần bốn thập kỷ qua.
“Ngày má mất, tang lễ làm đơn giản thôi, đi viếng tụi con đừng đi hoa…”
Dắt mọi người đi tham quan “cơ ngơi” tiện nghi, đầy đủ của mái ấm, má Mười không khỏi xúc động vì được mọi người yêu thương, ủng hộ, chung tay tạo nên môi trường sinh sống đầy đủ, thoải mái cho các con của mình.
Hiện đang có gần 50 trẻ em bị bại não, kém phát triển trí tuệ và hơn 20 người già neo đơn, có hoàn cảnh khó khăn sinh sống trong mái ấm. Ngoài ra, má còn nhận nuôi hàng chục trẻ em bị bỏ rơi, nuôi từ nhỏ đến lớn và tạo điều kiện để cắp sách tới trường, theo đuổi ước mơ của riêng mình.
Khi vừa bước vào căn phòng nhỏ, nơi những chiếc giường bằng sắt xếp san sát nhau, tiếng kêu thất thanh của những cô, cậu đã 20-30 tuổi nhưng trí tuệ chỉ chập chững như trẻ lên ba. “Má, má Mười, má Mười…” đi cùng những giọng cười ngô nghê, ngờ nghệch.
Có những trường hợp má Mười nuôi từ thời còn chập chững tập đi. Tuy một số người không thể nói rõ thành lời nhưng trong ánh mắt, hành động đều thể hiện rõ tình cảm đối với má Mười.
Theo tâm sự, má Mười cho biết mỗi ngày các bảo mẫu ở mái ấm sẽ nấu thức ăn, ngày đủ 3 bữa. Đối với những đứa trẻ bị khuyết tật sẽ được bảo mẫu hỗ trợ trong việc ăn uống, kể cả sinh hoạt.
Chị Tạ Thị Bảo Hòa - là một trong những người từ đầu từ má Mười nhận nuôi. Từ thuở nhỏ đã sống với má Mười, được má gả chồng, lập gia đình. Dù đã có cuộc sống riêng nhưng chị vẫn dành thời gian của mình gắn bó cùng mái ấm, được làm bảo mẫu, chăm sóc các “chị em” không cùng máu mủ với mình nhưng lại cùng “sợi dây yêu thương” chính là má Mười.
“Nuôi một trẻ bình thường đã cực, huống chi má Mười phải lo cho cả trăm trẻ tật nguyền. Cực nhất là khi các em ốm đau, lên cơn động kinh, má phải thuê xe ôm chở vào bệnh viện cấp cứu bất kể đêm hôm hay mưa gió. Còn chi phí để chữa bệnh, má dùng tiền lương hưu để lo cho các em…” - chị Hòa xúc động kể.
Chị Hòa tâm sự hiện tại đang có 12 bảo mẫu, các chị em xem nhau như người nhà và chia ca để trực. Theo chị, công việc chăm nom cho những bạn bị bại não không khó nhưng rất cực: “Có những đêm ngủ trằn trọc mãi mới vào giấc, nghe tiếng kêu gào của các bạn, mình lại phải ra quan sát, kiểm soát tình hình. Còn về vệ sinh, mình phải tắm rửa cho các bạn ngay trên giường, sau đó dọn dẹp vệ sinh không gian sống, mền chiếu phải giặt sạch liên tục…”.
Nhờ có chị Hòa và các bảo mẫu, má Mười mới đỡ cực hơn đôi phần.
Không chỉ chị Hòa mà nhiều thành viên trong mái ấm từng được má đứng ra dựng vợ gả chồng cho họ. Thậm chí, má Mười còn cho đất, xây nhà cho một số người có chỗ che nắng, che mưa. Nhờ vậy, không ít người giờ có cuộc sống mới, đã quay lại mái ấm để phụ má Mười nuôi các em.
Ở độ tuổi xế chiều, dường như mọi tâm nguyện của má dành cho mái ấm nhỏ đã được thực hiện. Má Mười vui vì khi trò chuyện cùng đám nhỏ, tuy một số đứa không nói rõ thành lời, không diễn đạt được câu từ nhưng lúc nào cũng ôm má vào lòng.
Giờ đây, chỉ còn có một nỗi khắc khoải mà trong lòng má cứ âm ỉ từng ngày. “Chỉ sợ sau khi tôi nhắm mắt xuôi tay không biết ai có đủ sức để lo cho mái ấm. Tôi hy vọng đến ngày mình mất, tang lễ diễn ra đừng quá cầu kỳ, loại hòm cũng phải chọn loại rẻ tiền. Tôi cũng hay dặn mọi người và sấp nhỏ, đừng ai đem hoa đến viếng má. Thay vào đó, nếu các con có lòng thì hãy đem vài ba bao gạo đến cho tụi nhỏ có bữa ăn là má vui rồi…” - má mỉm cười tâm sự nhưng nước mắt đã rưng rưng...
