Conic Boulevard

Lớp học “5 không” của cô giáo xương thủy tinh: Hơn 20 năm lan tỏa tri thức, sẵn sàng lên lớp kể cả ốm đau…

Tuy sở hữu vóc người nhỏ nhắn, việc sinh hoạt thường ngày gặp nhiều khó khăn nhưng cô giáo xương thuỷ tinh Nguyễn Thị Ngọc Tâm (SN 1990, xã Ý Yên, tỉnh Ninh Bình) vẫn âm thầm trao kiến thức, truyền tinh thần tích cực đến những đứa trẻ không có cơ hội đến trường…

Lớp học “5 không” và hành trình thầm lặng của cô giáo xương thủy tinh

Sinh ra ở vùng đất được mệnh danh là “đất học” nên chị Ngọc Tâm cũng ít nhiều được truyền cảm hứng và lắng nghe những câu chuyện, sự tích về sự chăm chỉ, mài dùi sách vở của thế hệ cha ông. Từ đó, cô gái sở hữu vóc dáng nhỏ nhắn, nặng chỉ 15kg, chiều cao chưa đến 1m nhưng với ý chí phi thường, thực hiện hóa ước mơ làm cô giáo của chính mình.

Từ thuở lọt lòng, bác sĩ đã phát hiện chị Ngọc Tâm bị bệnh xương thủy tinh. Cả tuổi thơ của chị Ngọc Tâm gắn liền với kim tiêm, thuốc sát trùng và những cơn đau thấu tận xương.

Nếu tuổi thơ của những đứa trẻ khác là những lần được đi du lịch, đi chơi thú nhún, nhà bóng thì đối với chị Ngọc Tâm những mảnh ghép trong ký ức của mình là các lần gãy xương nhiều đến mức không đếm xuể, những ngày phải tiêm thuốc giảm đau, ven tay sưng tím, vỡ mạch… Tất cả trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của chị Ngọc Tâm.

“Mỗi ngày của tôi gắn liền với sự thận trọng trong từng cử động, bởi chỉ một va chạm nhẹ cũng có thể gây gãy xương. Có những giai đoạn cơ thể suy kiệt bệnh tái phát, tôi phải ngủ trong tư thế ngồi, có những thời điểm phải tiêm thuốc liên tục để giảm đau và điều trị” - chị kể lại ký ức của mình.

Tuy mọi hoạt động sinh hoạt trong cuộc sống phải nhờ sự hỗ trợ của gia đình nhưng chị Ngọc Tâm vẫn chưa bao giờ ngừng cố gắng để vượt khó.

Tuy mọi hoạt động sinh hoạt trong cuộc sống phải nhờ sự hỗ trợ của gia đình nhưng chị Ngọc Tâm vẫn chưa bao giờ ngừng cố gắng để vượt khó. 

Lên 8 tuổi, chị Ngọc Tâm mong mỏi được đến trường như bạn bè của mình. Nhìn thấy con gái có niềm yêu thích với con chữ, sách vở, cả gia đình cố gắng tạo điều kiện chinh phục tri thức. Ông bà, ba mẹ thay phiên nhau chở cô đi học suốt 9 năm ròng rã.

Chị Ngọc Tâm kể, đã từng có thời điểm, bố chị sợ con gái không theo đuổi kịp chương trình, bố xin nghỉ làm, ở nhà dạy chị cách đọc và cách viết. "Với tôi, được đi học là một niềm vui lớn. Tôi luôn tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng thật nhiều để không phụ lòng công sức của ông bà, bố mẹ, thầy cô và bạn bè dành cho mình" - chị Ngọc Tâm thổ lộ.

Với sự nỗ lực không ngừng của bản thân, chị "gặt hái" được nhiều thành tích cao trong học tập và khiến ai trong gia đình cũng phải bất ngờ.

Nhưng đến cấp 3, trường cách khá xa với ngôi nhà nhỏ của mình. Cơ thể của cô gái nhỏ lại mong manh luôn gánh những cơn đau bất chợt, trời mưa nắng trái mùa lại làm cảm thấy khó thở, đau nhức đến mức không thể tiếp tục. Vì thế, dó là lúc cô buộc phải gác lại giấc mơ tới trường. Thế nhưng, trong chị Ngọc Tâm không hề buông bỏ khát vọng học tập.

Ở nhà, chị Ngọc Tâm tiếp tục tự học, tự đọc, và nhiều hơn hết, cô nuôi lớn giấc mơ đứng lớp. “Dừng đi học không có nghĩa là dừng lại tất cả” - chị tự nhủ với lòng mình.

Năm 2004, khi chị Ngọc Tâm vừa bước sang tuổi 14, chị mở lớp học đầu tiên ngay trong căn phòng nhỏ của mình. Những đứa trẻ quanh xóm tìm đến, chậm rãi, kiên nhẫn và lớp học cũng lớn dần cùng tiếng giảng bài, tiếng cười nói của lũ trẻ.

Và cũng từ đó, danh xưng “cô - trò” nghe đầy thân thương, gần gũi và cũng đầy trách nhiệm cũng được ra đời.

Và cũng từ đó, danh xưng “cô - trò” nghe đầy thân thương, gần gũi và cũng đầy trách nhiệm cũng được ra đời.

Lớp học đặc biệt "5 không" mang tên "Ngọc Tâm thủy tinh" ra đời: không phấn, không bảng, không bục giảng, không giáo án, không học phí và trong căn phòng vỏn vẹn 10m2. Bằng kiến thức tích lũy trong 9 năm đi học và tự học sau đó, cô Ngọc Tâm nhận dạy kèm thêm miễn phí cho học sinh khó khăn từ lớp 1 đến lớp 8 có hoàn cảnh khó khăn tại địa phương.

Lớp học “5 không” của cô Ngọc Tâm trở thành điểm đến đặc biệt của những đứa trẻ trong vùng. Ở đó, học trò của cô không chỉ học chữ, mà còn học về nghị lực, về sự lương thiện và niềm tin vào cuộc đời.

Lớp học “5 không” của cô Ngọc Tâm trở thành điểm đến đặc biệt của những đứa trẻ trong vùng. Ở đó, học trò của cô không chỉ học chữ, mà còn học về nghị lực, về sự lương thiện và niềm tin vào cuộc đời.

Để đảm bảo cập nhật kiến thức, nhất là chuẩn kiến thức theo chương trình sách giáo khoa mới, ngoài những “vốn liếng” đã học khi ngồi trên ghế nhà trường, cô đã tự học, tự nghiên cứu trên sách vở, trên mạng internet. Để học sinh đam mê và thích học, cô còn tìm tòi các phương pháp dạy học mới nhằm giúp các em tiếp thu kiến thức hiệu quả nhất.

Cô giáo Ngọc Tâm cho biết, trong số học sinh theo học tại Lớp học Ngọc Tâm Thủy Tinh có nhiều học sinh được vào đội tuyển học sinh giỏi và sau này đã bước tiếp vào nhiều trường đại học danh tiếng, trở thành những con người có ích đóng góp sức mình vào sự phát triển của xã hội. “Đây chính là nguồn động lực, giúp Ngọc Tâm phấn đấu hơn nữa trong việc gieo mầm ước mơ của mình. Nó như tiếp thêm sức mạnh, niềm tin để tôi vượt qua nỗi đau về thể xác” - cô bộc bạch.

Không chỉ dạy học miễn phí suốt nhiều năm, cô giáo nặng 15kg ấy còn lập quỹ học bổng cho lớp học của mình. Mỗi dịp cuối kỳ hay cuối năm học, cô dành tặng các em những món quà nhỏ - phần thưởng giản dị nhưng chứa đựng tình yêu thương và niềm tin. Không dừng lại ở lớp học “5 không”, năm 2017, cô tiếp tục mở không gian đọc “Ngọc Tâm thủy tinh” với hàng nghìn đầu sách, tạo điểm đến cho học sinh và những người yêu thích văn hóa đọc.

Cô luôn tâm niệm: "Khuyết tật chỉ là bất tiện chứ không phải bất hạnh. Chúng ta đều hoàn hảo theo cách của riêng mình”. Và bằng cách duy trì lớp học hơn hai thập kỷ, cô đã chứng minh rằng điều hoàn hảo không nằm ở hình hài, mà ở trái tim và sự tử tế.

“Tôi chưa bao giờ muốn dừng lại, chính học trò dạy tôi sự kiên trì”

Hơn 20 năm gắn bó với những con chữ, cô giáo Ngọc Tâm vẫn cảm thấy hành trình của mình mới chỉ bắt đầu. Suốt khoảng thời gian đứng lớp, đối với cô giáo thủy tinh không chỉ là cô dạy cho học trò kiến thức, mà chính học trò đã dạy cô sự kiên nhẫn, yêu thương và cách nhìn nhận cuộc đời đầy nhân văn.

Cô giáo nhỏ xúc động: “Ngày hôm nay, khi nhìn lại, điều khiến tôi hạnh phúc không phải là con số học trò mình đã dạy, mà là việc mỗi người trong số họ đều mang theo một phần ánh sáng mà lớp học này đã châm lên. Tôi hiểu rằng: Người thầy, người cô không chỉ gieo con chữ - mà gieo cả niềm tin rằng dù xuất phát ở đâu, mỗi người đều có thể trưởng thành và tỏa sáng theo cách của riêng mình”

Năm 19 tuổi khi nhiều người bạn bận rộn ôn thi đại học, cô lại lựa chọn một con đường khác chính dạy học tại chính ngôi nhà nhỏ của mình.

Năm 19 tuổi khi nhiều người bạn bận rộn ôn thi đại học, cô lại lựa chọn một con đường khác chính dạy học tại chính ngôi nhà nhỏ của mình.

Có những ngày cơ thể đau nhức khi bệnh tái phát đến nỗi cô phải ngủ trong tư thế ngồi. Một số buổi học cô phải tạm ngừng vài phút để thở, để chờ cơn đau dịu xuống. Nhưng lớp học vẫn diễn ra, đều đặn như nhịp đập trái tim cô. “Sức khỏe yếu, nhưng ý chí thì không” - cô Ngọc Tâm khẳng định.

Hơn 20 năm trôi qua, từ cô gái trẻ chỉ mong muốn được học, cô Ngọc Tâm đã trở thành người gieo chữ cho hàng trăm học trò. Cô thấu hiểu rằng giáo dục không chỉ là truyền đạt kiến thức, mà còn là gieo niềm tin. Tâm luôn nỗ lực tạo ra một môi trường bình đẳng, nơi mỗi em đều được nhìn nhận bằng khả năng và nỗ lực của chính mình. Và chính học trò cũng dạy lại cô cách kiên nhẫn, cách yêu thương, cách hy vọng - những bài học mà không một sách vở nào ghi chép.

Không chỉ dạy chữ, cô giáo thủy tinh còn gieo đam mê, hình thành nhân cách, nuôi dưỡng ước mơ và tiếp thêm nghị lực để các em vững bước trong cuộc sống.

Không chỉ dạy chữ, cô giáo thủy tinh còn gieo đam mê, hình thành nhân cách, nuôi dưỡng ước mơ và tiếp thêm nghị lực để các em vững bước trong cuộc sống.

Khi nhìn lại hành trình “trồng người”, điều khiến cô xúc động nhất không phải là số lượng học trò, mà là ánh mắt sáng của từng em khi hiểu bài, khi bước vào cấp học mới, khi đỗ đại học hay đơn giản là khi quay lại thăm cô trong dịp lễ.

Giờ đây, khi lớp học Ngọc Tâm được cộng đồng biết đến nhiều hơn, cô giáo Tâm thấy mình không hề đơn độc. Những lời động viên tình cảm, những món quà nhỏ của mọi người dành cho lớp học giúp cô vững tin rằng hành trình gieo chữ của mình là có ý nghĩa. Trong tương lai, cô mong muốn một ngày có thể viết sách, tham gia các hoạt động cộng đồng để lan tỏa nghị lực sống đến nhiều người hơn.

Không chỉ là một cô giáo của các cô cậu học trò mà cô Ngọc Tâm còn là người truyền cảm hứng đến thế hệ trẻ.

Không chỉ là một cô giáo của các cô cậu học trò mà cô Ngọc Tâm còn là người truyền cảm hứng đến thế hệ trẻ.

Với cô giáo “thủy tinh” Ngọc Tâm, điều quý giá nhất của nghề giáo chính là khả năng gieo hy vọng - gieo vào trái tim những đứa trẻ nhỏ niềm tin rằng chúng có thể trở thành người tốt, người hữu ích và có thể thay đổi cuộc đời mình bằng tri thức.

Nghị lực phi thường của cô giáo một chân ở Đồng Tháp và hành trình 10 năm làm thiện nguyện: Sống là cho đi
Nghị lực phi thường của cô giáo một chân ở Đồng Tháp và hành trình 10 năm làm thiện nguyện: “Sống là cho đi”
Cô giáo Nguyễn Thị Minh Tâm, hiện đang là giáo viên môn Toán của Trường THPT Thiên Hộ Dương (Đồng Tháp). Trong hành trình 17 năm gắn bó với nghề, cô...
Bấm xem >>

Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11