Ở Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc có một y sĩ thôn tên là Chen Yonggen. Một chân, một cây nạng, đã cùng ông đo bước hơn 40 năm trên những con đường gập ghềnh. Làng Hồng Hoa nơi ông sống, nằm sâu trong núi Long Tuyền, dân cư thưa thớt. Tuy giờ đây đã có đường nhựa, nhưng ông vẫn chỉ dùng nạng để đi khám bệnh. Hình bóng ông trong chiếc áo blouse trắng, vượt núi băng suối đã trở thành hình ảnh quen thuộc và yên lòng nhất với bà con.
Chen Yonggen bị viêm tủy xương từ năm 2 tuổi. Dù được cha mẹ dốc hết tiền của để chạy chữa, cuối cùng ông vẫn phải cắt bỏ một chân. Từ đó, chiếc nạng trở thành “chân” thứ hai của ông. Năm 1978, ông nghe lời cha học y và chính thức trở thành y sĩ thôn duy nhất của làng Hồng Hoa vào năm 1981.
Những ngày đầu, ông phải đi khắp các thôn để khám bệnh, có những gia đình cách xa trạm y tế tới 16 km. Bất kể gió to hay tuyết rơi, ông đều lên đường, có khi đi cả ngày trời. Chiếc nạng của ông phải thay mới mỗi năm. Tay ông chai cứng, đầy vết bầm tím và sẹo. Một đêm tháng 2 năm 2014, ông đã suýt mất mạng khi trượt chân xuống khe núi trong trận bão tuyết, nhưng vẫn gắng gượng đến được nhà bệnh nhân để cứu chữa.
Ở làng Hồng Hoa, có hơn 100 người già mắc các bệnh mãn tính cần được chăm sóc đặc biệt. Chen Yonggen nắm rõ bệnh tình của từng người, không cần xem hồ sơ bệnh án, ông vẫn có thể đọc vanh vách triệu chứng và đơn thuốc. Ông luôn chủ động đến thăm khám và đưa thuốc cho họ, hàng chục năm qua như một ngày.
Y đức và y thuật của ông dần có tiếng tăm. Một bệnh viện tư ở thành phố đã nhiều lần mời ông về làm việc với điều kiện đưa ra tốt hơn hẳn nhưng ông đều từ chối.
"Tên tôi có chữ “Căn” (gốc rễ), tôi là đứa con của đại ngàn. Bà con nơi đây cần tôi, tôi sẽ mãi mãi cắm rễ ở nơi này”, ông chia sẻ.
Cuộc sống của ông Chen rất thanh bần. Ông bán thuốc với giá gốc để giảm gánh nặng cho bà con và thường xuyên miễn giảm phí khám chữa bệnh cho người già có hoàn cảnh khó khăn. Ông đã sống độc thân cả đời nhưng ông không hề cô độc. Dân làng xem ông như người thân, giúp đỡ ông từ những việc nhỏ nhất.
"Tôi không có “gia đình nhỏ”, nhưng tôi có “đại gia đình” này”, ông nói.
Năm 2014, câu chuyện về ông được báo chí đưa tin rộng rãi. Các nhà hảo tâm đã giúp ông lắp một chiếc chân giả. Khi nhìn thấy “đôi chân” của mình, ông đã thốt lên: "Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có ngày này".
“Khi tôi ra ngoài, nhận được mấy cuộc gọi từ bà con, họ hỏi tôi đi đâu rồi, có quay lại không, bao giờ về”, ông nói thêm. Qua những lời hỏi thăm ân cần đó, ông lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng giá trị tồn tại của mình.
Giờ đây, ở tuổi 64, ông vẫn miệt mài đi trên những con đường núi. Trạm y tế cũ kỹ đã được xây lại khang trang. Ông học dùng máy tính để kê đơn thuốc điện tử và lập hồ sơ sức khỏe cho mọi người.
Dù giao thông đã thuận tiện hơn, ông vẫn kiên trì thăm khám tại nhà cho người già. Ông nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nghỉ hưu. Chỉ cần bà con còn cần tôi, tôi sẽ còn tiếp tục đi”.
